[Diễn đàn] [Diễn đàn] > Thư Giãn Cùng Rau Sạch > Những Câu Chuyện Vui
Điều lệ sinh hoạt   Có bài mới Có bài mới Kênh RSS - Cho mình một ngày để bé lại.
  Tìm kiếm trong diễn đàn   Events   Đăng ký Đăng ký  Đăng nhập Đăng nhập


HƯỚNG DẪN ĐƯA HÌNH ẢNH LÊN DIỄN ĐÀN - 08.2018


VĂN HÓA - QUY TẮC ỨNG XỬ VÀ NỘI QUY DIỄN ĐÀN RAU SẠCH

Cho mình một ngày để bé lại.

 Trả lời bài  Trả lời bài  Trang  12>
Tác giả
Nội dung
  Chủ đề  Tìm kiếm Chủ đề Tìm kiếm  Tùy chọn chủ đề Tùy chọn chủ đề
thieuvu Xem từ trên xuống
Member
Member
Ảnh đại diện

Gia nhập: 14 Oct 2013
Địa chỉ: tphcm
Status: Offline
Points: 0
Tùy chọn đăng bài Tùy chọn đăng bài   Thanks (0) Thanks(0)   Trích dẫn thieuvu Trích dẫn  Trả lời bài Trả lời Direct Link To This Post Chủ đề : Cho mình một ngày để bé lại.
    Đã đăng: 14 Oct 2013 lúc 3:55pm

Hãy học cách đứng lên sau vấp ngã


Cuộc sống này tuy không hề đẹp như bạn vẫn hằng mơ, nhưng vẫn rất công bằng trong tình yêu. Bạn cho hay nhận, được hay mất, đó là tùy thuộc vào quyết định của bạn…


Bất cứ ai cũng đã từng thất bại, đã từng vấp ngã ít nhất một lần trong đời như một quy luật bất biến của tự nhiên. Có nhiều người có khả năng vực dậy, đứng lên rồi nhẹ nhàng bước tiếp như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có nhiều người chỉ có thể ngồi một chỗ và vẫn luôn tự hỏi lí do vì sao bản thân lại có thể dễ dàng “mắc bẫy” đến như thế…

Bất kì vấp ngã nào trong cuộc sống cũng đều mang lại cho ta một bài học đáng giá: Về một bài toán đã áp dụng cách giải sai, về lòng tốt đã gửi nhầm chủ nhân hay về một tình yêu lâu dài bỗng phát hiện đã trao nhầm đối tượng.

[​IMG]

Bạn ạ!

Vấp ngã dạy cho ta bắt đầu nhìn cuộc sống bằng một con mắt khác. Đôi mắt ấy có thể trở nên tinh tường hay mù quáng, điều đó phụ thuộc vào chính bản thân ta. Có nhiều khi, tâm hồn ta sa ngã, ta bắt đầu trở nên đa nghi, không muốn tin ai, không muốn yêu ai, không muốn dang tay giúp đỡ ai và cũng chẳng cần ai tin mình, bởi nhiều lúc, chính sự ngây thơ của ta đã khiến ta “sập bẫy”. Ta “’xù lông nhím” lên như bất kì loài động vật nào khác chỉ vì không muốn tự mình làm tổn thương bản thân thêm một lần nào nữa.

Cuộc sống này được sinh ra vốn dĩ đã là như thế: Tốt-xấu, thiện-ác, trắng-đen, chẳng hề dễ dàng phân biệt.

Bạn không muốn chấp nhận điều đó, nhưng hãy tập sống chung với nó, để biết mình cần một sự cân bằng giữa con tim và lý trí. Học cách đứng lên sau vấp ngã, là biết dùng lý trí để đặt niềm tin đúng chỗ, là biết dùng con tim để cảm nhận tình yêu chân thành, chứ không phải là dùng sự hồ nghi để phá vỡ các mối quan hệ của chính mình.

Hãy học cách đứng lên sau vấp ngã 1

Đừng hát khi buồn…

Đừng cười khi đau…

Đừng vờ mọi thứ đều ổn thỏa khi lòng mình không hề yên ả…

Bởi giúp đỡ, san sẻ, đồng cảm và thấu hiểu là một trong những bản năng tốt đẹp và đáng trân trọng nhất của con người. Ta buồn nỗi buồn của người khác, ta cười với niềm vui ở nơi xa. Lắng nghe trái tim mình, rồi bạn sẽ nhận ra được thế nào yêu thương. Cuộc sống này tuy không hề đẹp như bạn vẫn hằng mơ, nhưng vẫn rất công bằng trong tình yêu. Bạn cho hay nhận, được hay mất, đó là tùy thuộc vào quyết định của bạn…

Đừng để khi tia nắng ngoài kia đã lên, mà con tim vẫn còn băng lạnh. Đừng để khi cơn mưa kia đã tạnh, mà những giọt lệ trên mi mắt vẫn còn tuôn rơi. Thời gian làm tuổi trẻ đi qua nhanh lắm, không gì là mãi mãi, nên hãy sống hết mình để không nuối tiếc những gì chỉ còn lại trong quá khứ mà thôi…

Sưu tầm

Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 22 Mar 2014 lúc 8:57am
cố hết sức mình
Quay về đầu
nguyentho Xem từ trên xuống
Member
Member


Gia nhập: 16 Oct 2013
Địa chỉ: Hà Nội
Status: Offline
Points: 0
Tùy chọn đăng bài Tùy chọn đăng bài   Thanks (0) Thanks(0)   Trích dẫn nguyentho Trích dẫn  Trả lời bài Trả lời Direct Link To This Post Đã đăng: 16 Oct 2013 lúc 11:27pm
Vấp ngã - Khởi đầu của sự trưởng thành và thành công
Gas Thành Tâm chuyên cung cấp các loại bếp ga giá rẻ, gas petrolimex chính hãng
Quay về đầu
thieuvu Xem từ trên xuống
Member
Member
Ảnh đại diện

Gia nhập: 14 Oct 2013
Địa chỉ: tphcm
Status: Offline
Points: 0
Tùy chọn đăng bài Tùy chọn đăng bài   Thanks (0) Thanks(0)   Trích dẫn thieuvu Trích dẫn  Trả lời bài Trả lời Direct Link To This Post Đã đăng: 25 Oct 2013 lúc 2:09pm

Ngộ nhận một tình yêu



Đôi khi ta cô đơn, ta cần người để nói chuyện, ta tìm được kẻ đồng hành. Ta hàn huyên về cuộc sống với người ấy, cười đùa với người ấy. Rồi ta nhầm tưởng đó là tình yêu.”

Có đôi lần trong đời, ta bắt gặp một người và cứ điên cuồng chạy theo người ấy, giữ người ấy lại bên mình, khóc lóc đau thương vì người ấy, tưởng như là tình yêu duy nhất của đời mình. Nhưng rồi tình cảm ấy lại phai nhạt theo thời gian, lúc ngoảnh đầu nhìn lại, ta nhận ra mình đã nhầm lẫn giữa thói quen và tình yêu. Ta thường mắc phải những sai lầm như thế, đặt nhầm tên cho những mối quan hệ, chỉ bằng cảm xúc nhất thời của mình…

Chúng ta thường tạo cho nhau những thói quen, để rồi đôi khi nhầm tưởng đó là hạnh phúc. Ta lao đầu theo những yêu thương mỏng manh mà cứ ngỡ đó là thứ tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng mình. Chúng ta gọi đó là tình yêu. Chúng ta dốc cạn trái tim mình vào đó, nhưng đến một ngày nhận ra, nếu không có thứ “tình yêu” ta tưởng “sống chết có nó” ấy, ta vẫn vui, vẫn lạc quan, vẫn nhớ thương, dành tình cảm cho những người khác. Nhiều lúc, ta tự làm tổn thương chính mình và người ấy mà thôi.

Đôi khi có một người đến với ta, quan tâm những lúc ta yếu đuối nhất, cần che chở nhất, khi ta vừa trải qua một mối tình đầy nước mắt và cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu. Người ấy tiếp thêm cho ta hy vọng, nghị lực, người ấy như hiểu hết mọi góc khuất trong tâm hồn ta, rồi ta bỗng nảy sinh tình cảm với người ấy. Đó cũng chẳng phải là tình yêu đâu. Đó chỉ là niềm thương mến. Niềm thương mến đối với người thân thiết, với một người lấp đầy những trống rỗng, lướt qua miền sâu thẳm nhất để chữa lành vết thương lòng, nên ta vô tình ngộ nhận. Đừng đưa những cảm kích, lòng biết ơn để áp đặt vào tình yêu.



Đôi khi ta nhầm tưởng tình cảm giữa một người bạn thân khi họ luôn bên ta lúc ta mệt nhoài với những bộn bề cuộc sống là tình yêu. Hãy xem xét lại. Để đánh đổi một tình bạn lấy một tình yêu thì có thể, nhưng sẽ rất khó để đưa một tình yêu về một tình bạn. Liệu đó là tình yêu hay là những xúc cảm khi gắn bó dài lâu?

Nhưng hai sự cô đơn ở gần nhau, lâu ngày, sẽ hóa thành một cái gì đó giống như yêu… chứ-không-phải-là-yêu!

Vậy nhưng, đôi khi những tổn thương mà ta gánh chịu khiến ta nghi ngờ vào mọi thứ, khi những hụt hẫng và vết cứa của những đổ vỡ đã qua khiến ta mất lòng tin vào tình yêu, ta không còn dám yêu nữa. Khi những cảm xúc len lói trong ta là thật, khi ta mong nhớ người ấy là thật, ta đau quay quắt khi nhìn thấy người ấy đau, ta vui như đứa trẻ khi thấy người cười, nhưng ta luôn tự lắc đầu nhắc nhở mình rằng đó không phải là tình yêu đâu. Ta sợ những vết trầy xước làm ta đau, ta sợ những điều xưa cũ lặp lại, ta từ chối yêu thương đến với mình. Nhận định rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua.

Nhưng ta ơi, phải làm sao khi ta yêu thương một người từ tận đáy lòng mình, quan tâm đến họ từ những điều nhỏ nhặt nhất, ta chỉ mặc định cho những thứ ấy là tình bạn, là tình thân? Ta hãy cứ sống thật lòng mình chứ đừng trốn tránh, tình yêu nào rồi cũng có lúc được nâng niu.

Ta luôn mắc phải những sai lầm như thế, đặt tên nhầm cho những mối quan hệ đi qua trong đời. Điều quan trọng là ta phải luôn đặt trái tim mình tỉnh táo và đợi chờ một thời gian vừa đủ để thấy người ấy có ý nghĩa với ta đến thế nào, đừng lầm tưởng tình bạn, tình thân thiết là tình yêu và ngược lại

nguồn: sưu tầm


Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 15 Jan 2014 lúc 7:27pm
cố hết sức mình
Quay về đầu
thieuvu Xem từ trên xuống
Member
Member
Ảnh đại diện

Gia nhập: 14 Oct 2013
Địa chỉ: tphcm
Status: Offline
Points: 0
Tùy chọn đăng bài Tùy chọn đăng bài   Thanks (0) Thanks(0)   Trích dẫn thieuvu Trích dẫn  Trả lời bài Trả lời Direct Link To This Post Đã đăng: 30 Oct 2013 lúc 3:57pm

Chẳng ai vẹn tròn sau mỗi lần vụn nát tim yêu…


Mỗi cuộc tình đi qua, chúng ta mỗi người mất đi trong mình một chút. Anh mất đi một chút niềm tin. Em mất đi một chút hồn nhiên…

Một ngày chúng ta bỏ tình yêu đi để lại trong lòng những khoảng trống. Khoảng cách của trái tim tăng dần theo chiều rộng, em nhoẻn miệng cười, anh trầm lặng suy tư.

“Mỗi cuộc tình đi qua, chúng ta mỗi người mất đi trong mình một chút. Anh mất đi một chút niềm tin. Em mất đi một chút hồn nhiên…”.

Cái sự ra đi của tình yêu chẳng có thể đổ lỗi cho ai được, cũng chẳng trách sao không giữ lại những nhớ thương mà cùng nhau bước tiếp. Cứ mỗi cuộc tình là một vết thương sâu mà lâu lâu mới khỏi. Chúng ta đều không tránh được những nỗi đau trong lòng.

Rồi mỗi cuộc tình đi qua, em lại mất thêm một chút an nhiên, anh mất đi đôi phần ảo vọng. Em không còn là cô bé nhí nhảnh đứng trước mặt anh mà cười như một đứa trẻ, rồi bỗng nhiên òa khóc vì đôi lần tủi thân khiến anh lúng túng. Anh không còn mơ về một tương lai mỗi ngày đều có em thức dậy, cùng nhau nấu bữa cơm cho gia đình, vòng tay ôm em từ sau mà thấy hạnh phúc ngập đầy trong ngôi nhà nhỏ bé có tiếng cười con trẻ.
Chúng ta có thể dễ dàng đến với một tình yêu bằng cái nắm tay trong một ngày đầy gió, nhưng thật khó để buông lơi những ký ức đã qua. Thật đơn giản nếu như nghĩ chỉ cần yêu nhiều là có thể giữ lại được tất cả, nhưng nào phải đâu, phải vất vả cố gắng mới đi được bên nhau suốt cả chặng đường dài.

Sẽ còn lại gì sau mỗi lần biệt ly? Em chỉ còn đáy mắt hun hút sâu vì những đêm khóc nhiều. Anh chỉ còn ưu tư trên khuôn mặt sau bao đêm phủ khói thuốc. Em bớt vô tư, còn anh thì mỏi mệt. Tất cả như một giấc mơ qua mà ai cũng giữ trong mình những nỗi niềm riêng không nói được, đôi khi lại chỉ ước ngồi bên nhau mà nắm một tách trà nóng trong chiều đông cũng thấy nhẹ lòng.

Rồi thì chúng mình lại từ tình yêu này bước qua tình yêu khác, từ hạnh phúc này sang một hạnh phúc khác, những cuộc tình trước sẽ nhàn nhạt theo tháng năm.

Sẽ có một ngày, những xưa cũ sẽ ùa về như một bản năng khi nhìn thấy một cô gái tựa vào vai một chàng trai rồi chúng ta ước rằng thời gian quay trở lại. Nhưng không được nữa rồi.

Bởi chẳng ai vẹn tròn sau mỗi lần vụn nát tim yêu…

Sưu tầm


Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 15 Jan 2014 lúc 7:37pm
cố hết sức mình
Quay về đầu
thieuvu Xem từ trên xuống
Member
Member
Ảnh đại diện

Gia nhập: 14 Oct 2013
Địa chỉ: tphcm
Status: Offline
Points: 0
Tùy chọn đăng bài Tùy chọn đăng bài   Thanks (0) Thanks(0)   Trích dẫn thieuvu Trích dẫn  Trả lời bài Trả lời Direct Link To This Post Đã đăng: 08 Nov 2013 lúc 1:24pm

Dừng lại một chút để thấy mình làm được những gì?


Dừng lại một chút để tự hỏi mình đã làm được gì cho những người thân yêu…

Guồng quay của cuộc sống hiện đại khiến bạn phải gồng mình chạy theo nó, bạn hối hả, tất bật lao vào cuộc sống mưu sinh với cơm, áo, gạo, tiền… và vô tình bạn đã bỏ qua những điều bình dị nhất. Đôi lúc bạn cần lắng lại một chút để cảm nhận mọi người xung quanh đang thay đổi như thế nào?

Bạn bỗng nhận thấy mình ít quan tâm đến gia đình của mình, ba mẹ bạn đang ngày một già đi, đứa em bạn đang tuổi trưởng thành với nhiều cạm bẫy trước mắt… Bạn không biết người thân của bạn muốn gì, làm gì và nghĩ gì…

Bạn nhận thấy bạn bè của mình ngày càng xa cách, đã lâu rồi bạn không tham gia tụ họp cùng nhóm bạn, ngay cả những người bạn thân lâu năm gọi đi uống cafe tán gẫu bạn cũng không có thời gian để gặp.

Bạn nhận thấy mình và người ấy không còn mặn nồng như thuở mới yêu, bạn hầu như bỏ đi thói quen hẹn hò và tìm hiểu xem đối phương đang nghĩ gì về bạn.

Bạn nhận thấy đã rất lâu rồi bạn không đi tập thể dục, chơi tennis, bóng đá và những sở thích cá nhân dường như cũng không được bạn để ý tới.

Bạn nhận thấy bạn còn quên nhiều thứ nữa…

Bạn kiếm được nhiều tiền, bạn hài lòng với thành quả và công sức mình đã bỏ ra nhưng những điều bình dị nhất lại bị bạn bỏ qua, rồi đến một ngày bất giác ngoái đầu nhìn lại, bạn giật mình khi thấy mình trở nên lạc lõng, mọi thứ vốn rất đơn sơ, mộc mạc trước đây đều xa tầm với của bạn. Đừng để mọi việc trở nên khó nắm bắt, hãy lắng lại một chút để nghe tiếng thở của cuộc sống, để níu giữ những điều bình dị nhất còn ở bên bạn.

Hãy dành thời gian cho những người bạn thương yêu. Tình cảm gia đình là suối nguồn yêu thương dào dạt. Hãy hỏi thăm ba mẹ, em út mỗi ngày. Hãy dự những bữa cơm đầm ấm cùng họ, hãy lắng nghe tiếng nói của người thân, bạn sẽ hiểu được tâm sự và suy nghĩ của từng thành viên trong gia đình bạn.

Hãy dành một chút thời gian cuối tuần cho bạn bè, cùng uống cafe để tán gẫu những chuyện trên trời dưới đất, không ai có thể sống giàu có nếu như không có bạn bè bởi ông bà ta thường nói: “Giàu vì bạn, sang vì vợ”.

Hãy dành nhiều thời gian cho tình yêu của mình, hãy làm cho người ấy luôn có cảm giác hai bạn như mới yêu lần đầu. Tình yêu nếu không được chăm sóc, được bồi đắp thì sẽ như cơn gió qua đi…

Hãy dành một chút thời gian cho chính mình để chăm sóc bản thân và làm tất cả những gì lâu nay bạn chưa thể làm được….

Chỉ cần lắng lại một chút thôi bạn sẽ cảm nhận được những điều bình dị và rất đỗi thân thương mà vô tình bạn đã lướt qua.

sưu tầm


Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 15 Jan 2014 lúc 7:38pm
cố hết sức mình
Quay về đầu
thieuvu Xem từ trên xuống
Member
Member
Ảnh đại diện

Gia nhập: 14 Oct 2013
Địa chỉ: tphcm
Status: Offline
Points: 0
Tùy chọn đăng bài Tùy chọn đăng bài   Thanks (0) Thanks(0)   Trích dẫn thieuvu Trích dẫn  Trả lời bài Trả lời Direct Link To This Post Đã đăng: 13 Nov 2013 lúc 1:52pm

Trong lòng ta chứa gì


Có một lữ khách trẻ tuổi tình cờ gặp một người lớn tuổi rất hiểu thiền lý ở trên thảo nguyên, anh ta hỏi cụ già: “Ông sống ở đây có tốt không?”

Cụ già hỏi ngược lại: “Quê hương của cháu như thế nào?”

… Người lữ khách nói: “Tệ lắm, vừa bế tắc, vừa lạc hậu”

Cụ già vội nói: “Vậy cháu mau đi đi, ở đây và quê của cháu rất giống nhau”.

Sau đó lại có một lữ khách khác đến, cũng hỏi cụ già câu như vậy, cụ già cũng hỏi ngược lại một câu như đã hỏi thanh niên trước, lữ khách mới đến trả lời một cách thâm tình: “Quê cháu rất tốt, đồng ruộng khe suối, cỏ cây nhà cửa, lại có người thân xóm giềng, đều làm cho cháu rất nhớ”.

Cụ già bèn nói: “Ở đây cũng đẹp như ở quê của cháu vậy”.

Có một người bên cạnh nghe như vậy cảm thấy nghi ngờ không hiểu, hỏi cụ già: “Tại sao cùng một câu hỏi giống nhau, mà cụ lại trả lời khác nhau một trời một vực như thế?”

Cụ già nói: “Tốt và không tốt hoàn toàn không có phân giới rõ ràng, chính xác, có chăng thì chỉ là cảm giác trong lòng người mà thôi. Trong lòng ông chứa thứ gì mới có thể tìm thấy thứ đó”.

Khi một cái ly đựng sữa, người ta sẽ gọi nó là ly sữa.
Khi cái ly đựng nước người ta gọi nó là ly nước.
Chỉ khi nó không đựng gì cả người ta mới gọi nó là cái ly.
Tương tự như thế, khi con người trong lòng có quá nhiều thành kiến, ham muốn danh vọng, tiền bạc, quyền thế, cũng không phải là chính mình.

Con người thường ham muốn quá nhiều, cho nên khó có thể thật sự là chính mình.

nguồn sưu tầm


Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 15 Jan 2014 lúc 7:40pm
cố hết sức mình
Quay về đầu
thieuvu Xem từ trên xuống
Member
Member
Ảnh đại diện

Gia nhập: 14 Oct 2013
Địa chỉ: tphcm
Status: Offline
Points: 0
Tùy chọn đăng bài Tùy chọn đăng bài   Thanks (0) Thanks(0)   Trích dẫn thieuvu Trích dẫn  Trả lời bài Trả lời Direct Link To This Post Đã đăng: 19 Nov 2013 lúc 4:00pm

Có ai gieo yêu thương để nhận về nỗi đau?


Có một bạn nói rằng "Có những người gieo yêu thương nhưng nhận về chỉ là nỗi đau...". Liệu có phải vậy không???
....
Tôi dám chắc mọi người trong chúng ta, ít nhất cũng đã một lần yêu thương ai đó...
Khi bạn yêu một người... Làm sao biết được rằng bạn và người yêu mình sẽ cùng nhau đi trọn cuộc đời hay mỗi người sẽ phải chấp nhận đi một con đường khác không có nhau ?!

Nhưng “Chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao đểmà lo lắng”. Nên ngay hiện tại khi bạn đangnắm tay người mình yêu thương, bạn sẽ nắm tay người ấy chặt hơn hay vì lo sợ một ngày nào sẽ không còn nhau nữa mà buông tay người ấy ra...?!
Dẫu có là núi cao hay vực sâu... Không đi thì làm sao đến phải không bạn ?!
Khi bạn gặp một người ăn xin bên đường, thấy thương, chẳng vì sợ mình bị lừa mà tiếc cất 2000 đồng trở lại... Có thể người ta chỉ giả vờ đáng thương, nhưng theo tôi, việc tốt bạn đã làm rồi, nếu có gì không ổn thì chỉ là ở người nhận thôi...
Khi bạn gặp một người xa lạ mỉm cười với mình, bạn sẽ quay đi vì trong lòng bạn đang buồn hay bạn sẽ mỉm cười lại với họ để thấy chẳng phải chỉ mặt trời mới làm ta ấm ?!
Và bản thân tôi...

Tôi cũng đã yêu, yêu một cách dại khờ. Để khi tình yêu không còn bên mình nữa, tôi đã đau, đã khóc, đã chán ghét cuộc sống, chán ghét yêu thương. Và rơi tõm xuống vực sâu tưởng chừng sẽ là thù hận. Nhưng thật may, khi thù hận chưa kịp lớn lên tronglòng thì tôi đã nhận được rất nhiều sự đồng cảm, sẻ chia. Từ những người cũng bước hụt như tôi. Và tôi cảm nhận mình lại được yêu thương và muốn yêu thương cả những nỗi đau mình.


Bây giờ, mỗi khi co mình lại trong thinh lặng, tôi biết vết thương vẫn còn sâu lắm, đau lắm... Nhưng tôi không hối hận. Vì tôi đã yêu, đã được yêu... Và quan trong hơn chính những nỗi đau ấy đã dạy tôi biết yêu như thế nào để không phải hối hận.
Có thể tôi vẫn sẽ thất bại, vẫn sẽ đau nhưngtôi vẫn sẽ yêu. Vẫn cứ gieo thật nhiều với niềm tin sâu sắc rằng rồi sẽ có ngày tôi được gặt hoặc giả như không phải tôi thì cũng sẽ có người được gặt...
Xin kết lại bằng một câu nói mà tôi đã đọc được ở đâu đó rằng: “Cuộc đời như dòng sông, ai nói trước được nó sẽ qua những thác ghềnh nào. Nhưng hôm nay, dòng sông đang trôi qua những bờ cỏ mịn màng,đang in bóng trời xanh mây trắng. Lẽ nào sợ thác ghềnh mà sông không dám chảy....?"


Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 15 Jan 2014 lúc 7:33pm
cố hết sức mình
Quay về đầu
thieuvu Xem từ trên xuống
Member
Member
Ảnh đại diện

Gia nhập: 14 Oct 2013
Địa chỉ: tphcm
Status: Offline
Points: 0
Tùy chọn đăng bài Tùy chọn đăng bài   Thanks (0) Thanks(0)   Trích dẫn thieuvu Trích dẫn  Trả lời bài Trả lời Direct Link To This Post Đã đăng: 29 Nov 2013 lúc 2:57pm

Viên thuốc chữa đau


Ở phần tự bạch trong các quyển sổ lưu bút học trò chúng mình, có một câu hỏi thật đơn giản mà chẳng dễ trả lời chút nào: Điều gì sẽ làm bạn khóc? Trong hàng trăm câu bộc bạch như “khi buồn, khi thất bại, khi bị đòn…” mà tôi từng đọc qua, lần nọ, có một bộc bạch khá lạ: Tôi khóc lúc tôi nhận ra mình làm những người thân yêu của mình phải khóc.


Ngày thơ ấu, các cậu nhóc vẫn hay tìm thấy niềm vui trong những hạt nước mắt của cáccô bé. Một cái ngáng chân trên bậc cửa khiến cô bạn sấp mặt ngã dúi dụi, một cú giật bím tóc đau điếng, một lần chơi xấu đem hộp bút màu quý giá của cô bạn giấu kỹ dưới gậm bàn… Cô bạn oà khóc càng to, cậu nhóc càng thấy vui. Ai càng làm cho bạnkhóc nhiều, người ấy
càng được xem là mạnh mẽ và can đảm!

Lớn lên một chút, chúng ta biết chẳng hay ho gì khi làm nguời khác buồn. Thế nhưng, có những việc làm người khác rớt nước mắt lắm khi chúng ta không ngờ đến. Sợ muộn học, bạn phóng thẳng xe vào vũng nước, nước bắn tung lên, ố bẩn tà áo dài trắng mới tinh bạn gái nào tình cờ đi ngang qua. Một người tật nguyền di chuyểnvới dáng vẻ khác lạ, tôi mở to mắt quan sát, khẽ cười. Câu chuyện đồn thổi chưa rõ thật hư về một nhân vật nào đó tôi và bạn hào hứng rỉ tai nhau. Vì những chuyện vô tình như thế, có những hạt nước mắt lặng lẽ rớt xuống. Những hạt nước mắt mà tôi hay bạnkhông thể nhìn thấy.
Và rồi lớn lên nữa, chúng ta bắt đầu biết cách làm người khác đau. Cố ý, nhưng chúng ta đã biết cách làm điều ấy trong vỏ bọc kín đáo, chẳng lộ liễu như cú ngáng chân hay giật bím tóc nữa. Vì một nỗi giận dữ cần giải toả, tôi sẵn sàng thốt ra một lời mỉa mai cay độc với một người bạn học kém, yếu thế hơn mình. Những hờn dỗi, tủi thân vì hoàn cảnh gia đình khó khăn thua sút, khiến bạn một lần nào không kìm lòng, thốt ra tất cả những lời oán trách với bố mẹ. Nói xong, hết giận, có thể chúng ta quên ngay những lời vừa thốt ra. Nhưng những tổn thương tôi và bạn gây nên tronglòng người khác bằng lời nói tàn nhẫn thì rất lâu mới có thể bình phục.

Bạn biết không, ngày 17 tháng 10 vừa qua là ngày thế giới chung tay làm giảm nỗi đau. ở bệnh viện khắp nơi trên trái đất này, các bác sĩ đang tìm những phương pháp chữa trị và phẫu thuật để bệnh nhân ít đau đớn hơn, thời gian bình phục ngắn hơn. Trong nhiều phòng thí nghiệm, các dược sĩ và các nhà hoá học đặt ra mục đích cụ thể: Tìm ra biệt dược giảm đau hiệu quả nhất cho con người. Những nỗi đau vì bệnh tật gây ra, y học chữa trị ngày càng hiệu quả. Vậy những nỗi đau âm ỉ vô hình, vì sự vô tâm hay nhẫn tâm do mỗingười chúng ta gây ra, sẽ được cứu chữa rasao?
Tôi khóc, khi tôi nhận ra mình làm những người thân yêu của mình phải khóc. Tôi khóc, vì tôi nhận ra mình là kẻ tàn nhẫn và vô tình. Khóc, để không lặp lại lỗi lầm. Khóc, để con tim mỗi người biến thành viên thuốc chữa đau khi biết nhích ra khỏi nhịp đập hờ hững vô tình quen thuộc.

nguồn: sưu tầm


Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 15 Jan 2014 lúc 7:36pm
cố hết sức mình
Quay về đầu
thieuvu Xem từ trên xuống
Member
Member
Ảnh đại diện

Gia nhập: 14 Oct 2013
Địa chỉ: tphcm
Status: Offline
Points: 0
Tùy chọn đăng bài Tùy chọn đăng bài   Thanks (0) Thanks(0)   Trích dẫn thieuvu Trích dẫn  Trả lời bài Trả lời Direct Link To This Post Đã đăng: 05 Dec 2013 lúc 2:38pm

Thông minh, mạnh mẽ, ngu ngốc và may mắn


Chuyện kể rằng có ba chú sâu cùng sống trên một cái cây. Một ngày kia người làm vườn thấy chúng và ông đã cắt những cànhcây sâu bỏ xuống một cái hố. Lá cây vẫn còn đủ cho chúng trong một thời gian nhưng chúng cần làm gì đó để ra khỏi hố nếu không muốn chết. Chú sâu khỏe nhất mới nói:


“Tôi đủ sức mạnh để có thể thoát khỏi đây. Tạm biệt hai anh!”
Nói là làm, chú sâu ngốn một lượng lớn lá cây và bắt đầu bò chậm rãi lên thành hố, hết một ngày nó lại khoét một lỗ vào thành hố và chui vào nghỉ ngơi.
Đến ngày thứ hai thì chú sâu thông minh bắt đầu thử bò lên như chú sâu kia nhưng nó thấy không ổn nên đã quay lại. Có vẻ như nó bỏ cuộc và chú sâu khỏe mạnh vẫn thường nói vọng xuống để trêu đùa hai sâubạn.
Trong khi đó, chú sâu khù khờ nhất trong nhóm chẳng biết làm gì ăn lá cây và chờ chết.
Người làm vườn thấy chú sâu đang bò trên thành hố thì cười. Ông đào cái hố khá sâu nên ông biết chắc là không chú sâu nào có thể sống mà bò lên được.
Chú sâu thông minh giành hết thời gian trong ngày để ăn lá. Nó cẩn thận đưa số lá còn lại vào một góc làm thành một chỗ cao ráo để mưa xuống không làm hư thức ăn.
Chú sâu khù khờ giúp chú sâu thông minh xếp thức ăn và cũng bắt chước chú sâu thông minh ăn thật no nê dù nó không hi vọng điều gì cả.
Thời gian trôi: một ngày, hai ngày, … cho đến ngày thứ bảy.
Chú sâu khỏe mạnh trở nên gầy gò và kiệt sức, nó vẫn cố gắng hết sức vì nó chỉ còn cách miệng hố một ngày bò nữa.
Trong khi đó, hai chú sâu dưới hố đã hóa nhộng và hôm nay là ngày chúng ra khỏi kén.
Chú sâu khỏe mạnh bị một cơn đột quỵ và rơi xuống …
Chú bướm thông minh nói:”Thật đáng đời, hắn ta sẽ chết.”
Chú bướm khù khờ nhỏ nhẹ:”Cứu cậu ta thôi.”
Vậy là chú bướm khù khờ kéo chú sâu tội nghiệp bay lên khỏi miệng hố.
Thời gian lại trôi, ba chúsâu ngày nào giờ đã thành ba chàng bướm xinh đẹp dạo chơi trong khu vườn.
Người làm vườn đã nhìn thấy ba chú bướm và ông vào nhà để tìm vợt. Ông nghĩ đứa cháu của ông sẽ thích món quà này.
Những chú bướm vẫn tung tăng vui đùa, không biết mối nguy hiểm đang gần kề.
“Vút!”- Chú bướm khỏe mạnh đã nhanh chóng đẩy bướm khù khờ né sang một bên,chỉ mỗi chú bướm thông minh bị dính vào lưới.
“Cứu! Cứu với!”
Chú bướm khỏe mạnh cười khẩy: “Thật đáng đời, hắn ta sẽ bị nhốt.”
Chú bướm khù khờ nhỏ nhẹ:”Cứu cậu ta thôi.”
Vậy là chú bướm khỏe mạnh giúp chú bướm khù khờ cắn lưới của người làm vườn nhưng không được. Chú ta liền tấn công người làm vườn và làm ông ta đánh rơi chiếc vợt.
Chú bướm khù khờ lao xuống và cắn đứt một lỗ nhỏ trên lưới. Nó nhanh chóng chui vào lưới và gọi chú bướm thông minh:
“Cậu cứ ra ngoài đi. Nếu ông ấy không bắt được con bướm nào thì chúng ta không được yên đâu, cậu thì thông minh hơn tớ nên nếu bị nhốt thì phí lắm với lại cháu ôngấy sẽ buồn vì không có gì chơi.”
Chú bướm thông minh không còn đủ thôngminh để nghĩ đến mối nguy hiểm xảy ra cho kẻ ở lại, nó lao ngay ra khỏi lưới và mất hút vào khoảng không.
Con bướm khỏe mạnh biến mất trong bụi cây trước sự bất lực của người làm vườn. Người đàn ông già thất vọng quay ra nhặt vợt bỗng mặt ông trở nên tươi hẳn lên khi thấy chú bướm nằm trong lưới.
Ông đưa con bướm vào nhà và dùng một cây ghim gút và ghim vào một bên cánh củacon bướm. Ông định sẽ phơi khô và ép con bướm vào một tấm thiệp để tặng cháu gái.
Vừa lúc đó thì cháu gái của ông đi chơi về.
“Lisa, ông có cái này cho cháu đây!”
Tay người làm vườn vừa nới lỏng thì chú bướm liền vỗ cánh. Nhưng vì cánh bướm bị ghim nên nó rách toạc và chú bướm rơi xuống trên bàn.
Người làm vườn quay đầu lại và tỏ ra buồn rầu.
“Là lỗi của ông, con bướm này đã bị rách cánh nên không còn đẹp và cũng không con bay được nữa, nó sẽ chết một cách tội nghiệp, cháu hãy đem nó ra vườn chôn đi.”
Cô bé con cầm lấy chú bướm và đem nó ra gốc cây thì bất ngờ có hai con bướm lao xuống tấn công cô và đưa chú bướm kia đi.
Chú bướm ấy không chết và ngày ngày hai người bạn của nó lại đem thức ăn về cho nó. Nó không hoạt động được, không tìm bạn gái được nhưng vì nó là một con bướmkhù khờ nên nó chẳng bao giờ buồn những điều đó.
Cuộc sống lại trôi, hạnh phúc là điều ...
Kết:
Ai là kẻ thông minh? Ai là kẻ mạnh mẽ? Ai làkẻ ngu ngốc? Và ai là kẻ may mắn?
* Kẻ thông minh là kẻ biết không phải lúc nào mình cũng thông minh và mạnh mẽ.
* Kẻ mạnh mẽ là kẻ dám chiến đấu với những sai lầm của chính bản thân mình để thay đổi.
* Kẻ ngu ngốc là kẻ bỏ bạn bè trong cơn hoạn nạn.
* Ai cũng đã từng là kẻ may mắn và cũng từng là kẻ xui xẻo.
* Không có kẻ thông minh nhất, cũng không có kẻ mạnh mẽ nhất.
* Kẻ ngu ngốc nhất là kẻ mất đi niềm tin ở chính bản thân mình vì nghĩ rằng mình không thể trở thành một kẻ thông minh và mạnh mẽ.
* Kẻ may mắn nhất trong cuộc đời là kẻ được sống giữa vòng tay bè bạn.
* Hạnh phúc là điều không phải ai cũng cảm nhận được.



Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 15 Jan 2014 lúc 7:35pm
cố hết sức mình
Quay về đầu
thieuvu Xem từ trên xuống
Member
Member
Ảnh đại diện

Gia nhập: 14 Oct 2013
Địa chỉ: tphcm
Status: Offline
Points: 0
Tùy chọn đăng bài Tùy chọn đăng bài   Thanks (0) Thanks(0)   Trích dẫn thieuvu Trích dẫn  Trả lời bài Trả lời Direct Link To This Post Đã đăng: 14 Dec 2013 lúc 4:35pm

Món quà hạnh phúc



Đó là mùa Hè của năm đầu tiên tôi là sinh viên. Tôi đã vào được một trường Đại học hạng ưu nên việc học tập rất vất vả. Và mùa Hè, thay vì về nhà để có một kỳ nghỉ dài và thoải mái, tôi cùng ba người bạn chung phòng ký túc xá quyết định ở lại để học thêm một số khóa cần thiết. Không nhiều sinh viên ở lại như chúng tôi, nhưng ai cũng biết rằng nếu muốn có một lợi thế cho năm học sau, thì đây là cách tốt nhất. 


Tuy nhiên, vìnhà trường không cho ở trong ký túc xá suốt cả mùa Hè nên bốn đứa chúng tôi thuê tầng trên cùng của một ngôi nhà cũ gần trường để ở. Giường ngủ của tôi được tống vào một góc chật hẹp của nơi trước đây là phòng giặt đồ, và mỗi đêm lại là một cuộc phiêu lưu mới chống lại sự nóng bức và độ ẩm. Nhưng dù sao, có một chỗ ở với số tiền thuê ít ỏi đã khiến chúng tôi phấn khích lắm rồi. Và trong vòng vài tuần đầu thì nói chungvẫn tốt như thế.
Nhưng sau vài tuần thì cảm giác phấn khích nhạt dần đi, cảm giác nhớ nhà thì tăng dần lên. Để rồi đêm nào cũng vậy, tôi ngồi một mình trong “phòng ngủ” vừa chật vừa nóng,nghĩ về nhà mình, về Mẹ, và về Bố.
Những mùa Hè trước đây của tôi đã luôn là những thời điểm đặc biệt. Tôi dành hàng tiếng đồng hồ chạy xe đạp, chơi bóng rổ và đi bơi. Tôi ngồi trên xích đu ngoài vườn và nói chuyện với Mẹ trong khi Mẹ tưới hoa hoặc nấu ăn ở ngay cửa sổ. Tôi cũng tự hào khi giúp Bố chặt củi, dự trữ cho mùa đông. Và tối nào cũng vậy, tôi được ngồi trong bếp, trước một chiếc bàn đầy ắp những mónăn ngon lành được chuẩn bị bằng tình yêu thương, và xung quanh thì tràn ngập tiếng cười nói của cả gia đình. Lúc này đây, tôi thấy mình nhớ họ hơn bao giờ hết.

Một buổi tối muộn, khi tinh thần tôi đang xuống đến mức thấp nhất thì tôi nghe có tiếng gõ cửa phòng mình. Khi mở cửa ra, tôi ngạc nhiên và mừng đến phát khóc khi thấy Mẹ và Bố đứng ngay đó, với những khuôn mặt rạng rỡ để “tưới nước” cho trái tim đang héo rũ của tôi, và một giỏ thức ăn lớn đủ cho cả tôi lẫn ba thằng bạn cũng đang đói meo. Chúng tôi dành cả buổi tối hôm đó để ăn uống, trò chuyện, và tận hưởng cảm giác của một gia đình. Mọi chuyện lại tốt. Thếgiới lại ổn. Và tôi cảm thấy mình được yêu thương vô cùng.

Victor Hugo đã viết: “Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống là niềm tin rằng mình được yêu thương; được yêu thương vì chính con người mình, hoặc tuyệt hơn nữa, là được yêu thương cho dù chính con người mình có thế nào”. Đó cũng là món quà hạnh phúc mà Mẹ và Bố đem cho tôi, trong buổi tối mùaHè hồi đó, và trong mỗi ngày của cuộc sống. Chính tình yêu của bố mẹ đã khiến tôi có động lực để vượt qua cả những thời điểm khó khăn và nản chí nhất.
Hy vọng bạn cũng luôn biết rằng bạn được yêu thương, vì con người bạn và dù con người bạn có thế nào. Và hy vọng bạn cũng luôn chia sẻ tình yêu thương của mình cho những người khác nữa. Đó là món quà hạnhphúc lớn nhất cho bất kỳ ai.

Sưu tầm


Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 15 Jan 2014 lúc 7:28pm
cố hết sức mình
Quay về đầu
 Trả lời bài  Trả lời bài  Trang  12>
  Share Topic   

Di chuyển nhanh Những sự cho phép của diễn đàn Xem từ trên xuống

Forum Software by Web Wiz Forums® version 11.03
Copyright ©2001-2014 Web Wiz Ltd.

Trang này được hoàn thành trong 0.453 Giây.